"Một cơ sở vi phạm môi trường mức xử phạt cao nhất cũng chỉ khoảng 30 triệu đồng, một năm tần suất xử lý trung bình là 1 lần. Trong khi đó, chi phí đầu tư công nghệ xử lý chất thải khoảng 20 triệu đồng tháng. Như vậy, họ cứ vi phạm" - phát biểu của đại biểu Quốc hội Dương Thị Kim Anh.
Theo đại biểu Kim Anh, mức xử phạt thấp nên nhiều cơ sở chấp nhận xử phạt, quyết không đầu tư xây dựng hệ thống xử lý chất thải. Do vậy, cần phải nâng cao mức phạt để nâng ý thức bảo vệ môi trường. Người gây ô nhiễm phải bồi thường thiệt hại bằng hoặc cao hơn những thiệt hại do ô nhiễm gây ra. Đồng tình với quan điểm trên, đại biểu Nguyễn Nghiễm cho rằng, Luật Bảo vệ môi trường (sửa đổi) còn một khoảng trống về bồi thường thiệt hại về môi trường. Tính khả thi của luật phụ thuộc nhiều vào chế tài có đủ mạnh hay không.
Đại biểu Phạm Thị Thu Hoà đề cập tới sự bất hợp lý trong việc phân bổ cán bộ quản lý môi trường. Việt Nam hiện có khoảng 500 cán bộ quản lý nhà nước về môi trường, ít hơn nhiều so với các nước trong khu vực. Lực lượng cán bộ mỏng lại tập trung chủ yếu ở Trung ương, khó có thể kiểm soát hoạt động môi trường. Cơ quan quản lý cấp Trung ương trước đây chỉ có Cục Môi trường thì nay có Cục Bảo vệ môi trường, Vụ Môi trường, Vụ Tác động và đánh giá môi trường... Còn tuyến tỉnh, huyện lại thiếu cán bộ.
"Có tỉnh, phòng quản lý môi trường có 2-3 người thì làm sao đủ khả năng thực hiện công tác quản lý nhà nước về bảo vệ môi trường? Chỉ riêng việc tham gia giải quyết khiếu nại tố cáo về vấn đề môi trường cũng đã quá sức. Tôi cũng ý thức rằng không nên phình bộ máy, nhưng không thể để tình trạng thiếu cán bộ quản lý môi trường như hiện nay", bà Hoà nói.
Đại biểu Thu Hoà đề nghị, Luật phải quy định cụ thể cơ quan chuyên môn quản lý môi trường cấp tỉnh là Chi cục Bảo vệ môi trường, thuộc cấp huyện là Phòng Tài nguyên môi trường. Qua đó là cơ sở để tăng cường nhân lực thực hiện quản lý nhà nước về môi trường.
Đại biểu Nguyễn Thị Khá quan tâm đến tình trạng các ao, hồ, kênh rạch đang bị lấn chiếm, làm ách tắc dòng chảy; việc các lò mổ đang còn nằm xen kẽ trong khu dân cư... Luật phải quy định cụ thể trách nhiệm của mỗi cá nhân, cũng như trách nhiệm của từng bộ, ngành trong việc bảo vệ môi trường; Khi xảy ra các vấn đề môi trường như bụi, khói, người dân phải báo cho ai, như thế nào. Bà Khá đề nghị cần phải có một cơ quan điều phối chung về bảo vệ môi trường sống.
Đại biểu Lê Văn Cuông lại tỏ ra lo lắng trước việc chất thải polymer (túi ni lon) khó phân hủy đang tràn ngập môi trường. Ông Cuông nhận xét, các vật liệu có nguồn gốc cellulose (tre gỗ) mang tính truyền thồng của bà con nông dân, khi trở thành chất thải rất dễ phân huỷ. Luật cần có quy định khuyến khích người dân sử dụng các vật liệu này trong việc bao, gói, vận chuyển, thay thế các vật liệu polymer.